Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi


Phan_72
Nhưng là hành quân đánh giặc không phải trò đùa, chỉ cần có chút sai lầm, sẽ có ngàn vạn người chết , cho nên phải cẩn thận!

A Cổ Đạt Mộc vừa nghe, lúc này tức giận đến mức dựng râu trừng mắt: "Vương thượng, ngài mỗi lần đều hỏi hắn! Hắn có cái gì tốt hỏi ? Hắn luôn nói có cũng được mà không có cũng được , suốt ngày ra vẻ thâm trầm , nhìn đi, có thể tin , lại cũng không thể tin, nói đi nói lại cũng chưa nói có tin hay là không, ta nói Thác Bạt Hạo, ngươi không biết thì cứ nói ngươi không biết, lão tử sẽ không cười ngươi! Ha ha ha. . . . . ."

Ngoài miệng nói sẽ không cười nhưng trên thực tế đã bật cười. . . . . .

"Đủ!" Giọng nói tràn đầy khí phách lại mang theo cuồng ngạo vang lên, có chút không vui nhìn A Cổ Đạt Mộc, người này, ra trận là một thân lão luyện , chính là không có đầu óc, trong quân doanh hắn đã đắc tội với hầu hết tướng quân . Nếu không phải hắn ( vương thượng) tích tài, cố ý che chở hắn, thì không biết hắn đã chết bao nhiêu lần!

"Vâng , vương thượng!" Trên mặt rõ ràng vẫn còn bất mãn trừng mắt nhìn Thác Bạt Hạo , lỗ mũi hướng lên trời.

"Vương thượng, ngài chuẩn bị làm sao bây giờ?" Hoàn Nhan Trác mở miệng hỏi.

"Các khanh cho rằng đâu ?" Cặp mắt sắc bén như chim ưng lướt qua những tướng quân khác trong quân doanh, mọi người bắt đầu nghị luận .

. . . . . .

"Vương thượng, hạ thần cảm thấy lời nói của Hoàn Nhan tướng quân rất có đạo lý!" Nhất phái nhân mã đứng ra tỏ vẻ duy trì Hoàn Nhan Trác.

Bên kia, vài người do dự đứng ra: "Vương thượng, tuy là như thế, nhưng là người Trung Nguyên quả thật giả dối, ý nghĩ của A Cổ Đạt Mộc tướng quân cũng không phải không có đạo lý!" Không thích A Cổ Đạt Mộc là một chuyện, nhưng là hắn đưa ra ý kiến giống ý kiến của bọn họ , bọn họ vẫn là muốn đứng ra tỏ thái độ !

"Vương thượng, chúng thần cho rằng vương thượng vẫn nên cân nhắc , chuẩn bị sẵn kế hoạch khác , đề phòng bị có trá !" Lại có người đứng ra lên tiếng.

Nhưng là lập tức đã bị người bác bỏ: " Chuẩn bị kế hoạch khác vậy thì phong mật tín này chẳng phải là vô tác dụng ? Vẫn là hai bên đều phải chuẩn bị ?"

" Được rồi " Nam tử phong thần tuấn lãng kia lộ ra một nụ cười khí phách sắc bén , dung nhan như điêu khắc hiển chút thâm thúy, trong cắp mắt chim ưng tràn đầy dã tâm xưng bá thiên hạ , cả người phát ra cuồng ngạo , "Tức là không biết là thật hay giả, trẫm tự mình đi xem không được sao!"

"Vương thượng cân nhắc!" Ý kiến này tất cả mọi người đều nhất trí, đồng loạt quỳ một gối xuống .

"Vương thượng, Hiên Viên đế quốc và Mông Man đế quốc cách nhau khá xa, vương thượng nếu là bị người Hiên Viên đế quốc phát hiện , sợ là. . . . . . Còn mong vương thượng cân nhắc!" Hoàn Nhan Trác mở miệng.

"Vương thượng, nói không chừng bọn họ đã giăng bẫy để chờ ngài, ngài vẫn là đừng đi , tùy tiện phái vài người đi xem không được sao!" Ấn tượng của A Cổ Đạt Mộc đối người Trung Nguyên là cực kỳ xấu, cảm thấy bọn họ luôn có âm mưu, nếu vương thượng đi, liền mắc bẫy của bọn họ rồi !

Thác Bạt Hạo nhíu nhíu mày: "Vương thượng, hạ thần cũng cảm thấy không ổn, đây cũng không phải là kế sách tốt nhất !"

"Đủ rồi , trẫm tâm ý đã quyết! Các khanh không cần khuyên nữa, ai muốn đi cùng trẫm ?" Gia Luật Trục Nguyên một khi đã hạ quyết định , bất luận kẻ nào cũng không có cách nào thay đổi!

Bọn họ cũng đều biết tính nết vương thượng , không lại khuyên, tranh nhau mở miệng: "Vương thượng, hạ thần nguyện ý theo ngài !"

"Vương thượng, hạ thần cũng nguyện ý. . . . . ."

"Vương thượng, hạ thần . . . . . ."

Nhìn bọn hắn cả đám đều nhiệt tâm muốn đi như vậy , trên mặt của hắn lộ ra một nụ cười đầy kiêu ngạo . Đây là thần dân Mông Man đế quốc của hắn , vĩnh viễn đều là đoàn kết một lòng, không có người mơ ước vương vị của hắn , cũng đều nguyện đem sinh mệnh bản thân giao thác cho hắn!

"A Cổ Đạt Mộc, Thác Bạt Hạo theo trẫm , Hoàn Nhan Trác cùng Hách Liên Dũng thay trẫm xử lí quốc sự!" Giải quyết dứt khoát.

"Vâng !" Thanh âm đồng loạt vang lên.

"Vương thượng, ngài vẫn nên mang theo thêm vài người cùng đi ?" Hách Liên Dũng mở miệng đề nghị.

"Không cần, mang nhiều người, mục tiêu quá lớn, các ngươi ở lại. . . . . ."

. . . . . .

"Ngạo nhi!" Thái hậu tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là đi tới phòng của Hiên Viên Ngạo .

Đi vào chỉ thấy Hiên Viên Mặc canh giữ ở bên giường, xem ra là cả đêm không chợp mắt, nhìn thấy thái hậu, trên mặt mỏi mệt lộ ra một chút cười nhạt: "Mẫu hậu, thương thế của Ngạo đã ổn định lại , ngài tỉnh liền chiếu cố hắn một chút đi, nhi thần đến giờ vào triều !"(ngocthuybachdang.DĐLQĐ)

"Ừ , Mặc nhi, vất vả con , giao cho hạ nhân chiếu cố là được mà !" Lời tuy nói như vậy, nhưng là giao cho hạ nhân nàng cũng không yên tâm.

"Nhi thần lo Ngạo buổi tối sẽ phát sốt, dù sao thương tổn có chút nặng !"

Trưởng Tôn Minh Tranh nhìn nhìn Hiên Viên Mặc , trong lòng cũng có chút hối hận, " Vết thương trên lưng con thế nào?"

"Mẫu hậu không cần lo lắng, nhi thần không có việc gì!" Trên mặt hiện ra một lúm đồng tiền làm cho người ta cảm giác như tắm gió xuân .

"Ừ , vậy con đi đi !" Gật gật đầu, đối với hắn mở miệng.

" Vậy nhi thần đi trước , mẫu hậu, nếu Ngạo tỉnh ngài đừng lại đánh hắn, bằng không nhi thần sẽ không thuận theo !" Giọng nói nửa đùa nửa thật của Hiên Viên Mặc vang lên, đồng thời cũng là vì muốn giảm bớt tâm tình của Trưởng Tôn Minh Tranh .

Trưởng Tôn Minh Tranh có chút bất mãn nhìn hắn: "Ai gia biết các con huynh đệ tình thâm, nhưng là có một số việc, con làm huynh trưởng, vẫn là muốn quản! Luôn theo đuổi giống bộ dáng gì nữa! Còn có Triệt nhi tiểu tử kia , chờ hắn trở về, cũng không cần lại chọn lựa vương phi nữa , con tìm cô nương nhà nào đó trực tiếp tứ hôn cho hắn là được , miễn cho luôn chạy loạn, không có ổn định !"

"Nhi thần đã biết!" Bất đắc dĩ lắc đầu, nếu để cho Triệt biết mẫu hậu dặn dò thế này , chỉ sợ cả đời này đều sẽ không trở lại!

Thái hậu nhíu mày : "Con không cần trả lời cho có lệ với ai gia!"

"Nhi thần làm sao có thể trả lời có lệ với mẫu hậu đâu, nếu không đi vào triều sẽ đến không kịp , mẫu hậu, nhi thần đi trước !" Nói xong liền vội vàng muốn chạy.

Chưa kịp bước đi , phía sau liền truyền đến giọng nói của thái hậu : "Mặc nhi, tâm tư của con ai gia cũng biết, không nói đến chuyện Vũ Văn Tiểu Tam đã có quan hệ bất chính với hoàng thúc của con , chính là chỉ cần nàng từng là vương phi của Tam Hoàng đệ con , vô luận về sau có xảy ra chuyện gì đều là chuyện thật không thể cải biến , làm đế vương, là gương mẫu của vạn dân , nhất cử nhất động của con , thiên hạ thần dân đều nhìn . Ai gia hi vọng con không làm cho ai gia thất vọng, không làm cho phụ hoàng con thất vọng, lại càng không muốn làm cho lê dân bá tánh thất vọng!"

Bước chân dừng lại, trong mắt xẹt qua một chút đau đớn, những đạo lý này hắn làm sao không biết? Cảm thấy giống như bị một ngọn núi đè ép , làm cho hắn khó chịu cực kỳ! Nhìn nhìn cảnh tượng trước mắt. . . . . .

Mọi người chỉ biết làm hoàng đế, có cung điện nguy nga , ở giữa kim lan ngọc , cẩm tú phồn hoa! Chỉ biết làm đế vương, quyền thế ngập trời, vạn dân cúng bái! Nhưng là lại có ai biết chiếm được mấy thứ này, muốn trả giá thế nào , gánh vác trách nhiệm lớn bao nhiêu?

Nếu có kiếp sau, tuyệt không sinh ra ở hoàng gia, nếu có kiếp sau, thệ không vì đế!

"Mẫu hậu, nhi thần biết đúng mực." Một câu lạnh nhạt nói ra, lại tràn đầy bi thương.

Từng bước đi về phía Kim Loan điện , lại cảm thấy con đường này giống như xa vạn dặm , xa nhìn không thấy tận cùng. . . . . .

. . . . . .

Nhìn hắn từng bước đi xa, Trưởng Tôn Minh Tranh thở dài một hơi: "Mặc nhi, ai gia làm sao không biết trong lòng ngươi khổ, chính là. . . . . . Ai. . . . . ."

Nhìn nhìn lại nhi tử còn hôn mê trên giường không tỉnh , hốc mắt phiếm hồng: "Ai gia có hai đứa con trai, đều đưa tại trên tay nàng! Ai gia đây là tạo nghiệt gì đây hả trời !"

. . . . . .

"Vương gia, tam vương gia đã không có việc gì rồi." Đình Vân đem tin tức của hoàng cung bẩm báo cho hắn.

Lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái: "Đình Vân, ngươi dạo này nói hơi nhiều!"

Hắn biết vương gia hiện tại không muốn nghe gì về tam vương gia nhưng là hắn vẫn là muốn nói. Hắn thật sự không rõ tam vương phi toàn tâm toàn ý chỉ biết đến tiền kia có cái gì tốt ! Vương gia thế mà vì nàng mà trở mặt với tam vương gia !

Nói đến chữ "Tiền" , chợt trong đầu hắn có cái gì lướt qua, nhanh đến mức hắn bắt không được, buồn bực nắm lấy đầu, đến cùng là chuyện gì đâu?

"Tam vương phi có biết chuyện hôm qua hay không ?" Mở miệng thăm dò hỏi.

Đình Vân trợn trừng mắt, đêm qua động tĩnh lớn như vậy , mà tam vương phi ngủ như lợn chết , cái gì cũng không nghe thấy! Đương nhiên, ý nghĩ này là không thể nói ra . Nếu hắn nói với vương gia tam vương phi ngủ giống lợn chết, có lẽ kết cục của hắn sẽ giống như Liên Sương ! Rồi sau đó hai người cùng nằm ở trên giường dưỡng thương!

"Tam vương phi đêm qua ngủ thật sự an ổn, lúc thuộc hạ trở về , nàng còn không có tỉnh, cho nên cũng không biết!" Chịu đựng xúc động muốn châm chọc vài câu , dùng hết khả năng ôn hòa đáp lời.

"Ừ , cùng bổn vương tiến cung đi thăm tam vương gia!" Giọng nói tà mị vang lên.
Đình Vân giựt giựt khóe miệng, cái gì mà thăm tam vương gia, ngay cả tam vương gia sống hay chết cũng không quan tâm, còn muốn đi thăm tam vương gia? Căn bản chính là vì đi gặp tam vương phi mà thôi ! Thôi, ngẫm lại vương gia nhà mình bị nàng cường bạo , bản thân cũng có tội thất trách , vì thế không có nói nhiều: " Vâng !"

Chapter 90


Đả tự:

Sáng sớm, Vũ Văn Tiểu Tam tỉnh lại, ở trên giường duỗi thẳng thắt lưng, lập tức có người đến để hầu hạ.

Nhìn nhìn a hoàn kia có sắc mặt không vui, trong lòng mỗ nữ cảm thấy khinh thường, tuy nói rằng nàng và Thương Thương đã như vậy, xem ra cổ nhân ở thời này quả thật có chút không đúng, mà dường như chuyện này có vẻ không liên quan đến cung nữ này đi ?

"Thái hậu đâu rồi ?" - Còn kêu là mẫu hậu nữa, nàng cũng cảm thấy quá giả vờ giả vịt.

Sắc mặt cung nữ ấy lạnh lùng, mở miệng nói: "Thái hậu đang trông nom tam vương gia, đã căn dặn nô tì rồi, nếu vương phi tỉnh lại thì tự quay về vương phủ !"

"Trông nom tam vương gia ? Tam vương gia có chuyện gì sao ?" – Vết bỏng cũng có vẻ gần như sắp khỏi rồi mà!

Sắc mặt cung nữ ấy càng thêm khó coi: "Tam vương phi, xin thứ cho lão nô lắm miệng, tam vương gia đối ngài là một mảnh thực tình, vì sao ngài phải cùng Hi Vương Gia làm ra chuyện cẩu thả? Hôm qua tam vương gia bị Thái hậu đánh suýt nữa thì. . . Suýt nữa mất mạng, nếu không phải thần y tới cứu, chỉ sợ giờ phút này đã. . . . . ."

Bà cũng là tâm phúc của Thái hậu, đồng thời chính là người đêm qua đi thỉnh cầu Hiên Viên Mặc, tuy rằng bản thân chỉ là một cung nữ nho nhỏ, nói như vậy mặc dù có khả năng bị mất đầu, nhưng mà không nói, bà đúng là nuốt không trôi cục tức trong lòng !

"Cái gì ?" - Thái hậu, cái lão yêu bà kia đến ngay cả nhi tử của mình cũng đánh ? Bất chấp bà ấy nói "Chuyện cẩu thả" khiến nàng muốn đánh bà ta biết bao nhiêu, vẫn có chút nghi hoặc mà hỏi lại, "Có phải Thái hậu muốn giết ta không được, cho nên lấy con trai của bà ấy để trút giận hay không ?"

Lời này suýt nữa khiến cung nữ đó tức giận đến phun ra một ngụm máu tươi!

"Tam vương phi, là Thái hậu bắt tam vương gia bỏ ngươi, nhưng tam vương gia lại chết cũng không bỏ, chọc cho Thái hậu giận, nên mới bị phạt roi !" - Nghiến răng nghiến lợi mà mở miệng, hận không thể xé nát cái thứ tam vương phi này ! Tam vương gia chính là Long Phượng trong đám người, thâm tình như thế lại đổi được sự đối đãi như vậy, làm cho bà đã trông tam vương gia lớn lên từ khi còn nhỏ mà đau lòng không thôi!

"À, hiểu rồi !" – Chết cũng không bỏ, vậy thì chứng tỏ là ngày hôm qua Thương Thương đã không thành công, khó trách Thương Thương nói muốn chờ chuyện đế quốc Mông Man trôi qua rồi mới xử lý chuyện này, nhưng mà Hiên Viên Ngạo này cũng quá ngoan cố đi ? Trên đầu đội chiếc nón xanh to như vậy mà hắn cũng không bỏ nàng, chẳng lẽ sự thù hận củahắn với nàng thật sự sâu như vậy sao ?

"Tam vương phi, sao ngài thờ ơ như vậy?" - Cung nữ kia không dám tin mà nhìn nàng, trên đời quả thật dường như có nữ tử ý chí sắt đá như thế này sao ?

Vũ Văn Tiểu Tam liếc bà ta một cái: "Ta làm sao có thể thờ ơ, ta thật sự là hận chết hắn đi được !Thời điểm cưới ta, hắn đã nói phải làm cho ta muốn sống không được, muốn chết không xong, hiện tại không bỏ ta, không phải là vì muốn hung hăng hành hạ ta sao ? Haiz, bổn vương phi mệnh thế nào mà khổ như vậy a!"

Cung nữ này hai mắt trợn ngược, bước chân lảo đảo vài cái, suýt nữa thì hôn mê ! Vì sao Tam vương phi này lại nghĩ mọi người tưởng như vậy hư ? Tra tấn nàng ? Đáng giá vì tra tấn nàng mà liên lụy đến tính mệnh của chính mình sao?

Nghĩ vậy liền tăng nhanh động tác mặc quần áo cho nàng, sớm tiễn bước ôn thần này đi!

. . . . . .

"Ôi chao ! Người đâu, người đâu, thỉnh ngự y, nhanh chút phái người đi thỉnh Hoàng đế, Ngạo nhi phát sốt rồi !" Thái hậu thấy hắn sắc mặt ửng hồng, vừa sờ cái trán, đúng là nóng kinh người.

"Vũ Văn Tiểu Tam, bổn vương. . . . . . Bổn vương chết cũng không thả nàng đi, chết cũng không buông. . . . . ."

"Không buông, không buông. . . . . ."

. . . . . .

Thái hậu thấy hắn đã phát sốt mà nói mê sảng, gấp đến độ nước mắt đều rớt ra, đau lòng muốn chết, nắm tay hắn: "Ngạo nhi, Ngạo nhi, đều là lỗi của mẫu hậu, mẫu hậu không nên đánh con mà, Ngạo nhi. . . . . ."

Nước mắt ấy lộp bộp lộp bộp rơi xuống, cung nữ bên cạnh ngay lập tức tiến lên: "Thái hậu nương nương, ngài phải chú ý thân mình mới được, bọn hạ nhân đã đi thỉnh ngự y, tam vương gia cát nhân thiên tướng, sẽ không có việc gì !"

. . . . . .

Mộ Vân Dật nhíu mày, nói: "Tình huống thật nghiêm trọng, hắn không chỉ bị vết thương nghiêm trọng, mà còn có ý muốn chết !"

"Cái gì ?" - Thái hậu nhất thời cảm thấy một cơn choáng váng mắt hoa, Ngạo nhi của bà, vương gia anh dũng nhất của đế quốc Hiên Viên, làm sao có thể có ý tìm chết ? Chớ không phải là do bà bức sao ?

"Thôi, thôi, thôi ! Việc này ai gia không quản, Ngạo nhi, chỉ cần con có thể hảo hảo tỉnh lại, ai gia sẽ không bao giờ quản việc này nữa ! Tùy các người ! Minh Châu, đi, đem đốt chiếu thư của ai gia đi!"

"Vâng !" Thái hậu viết chiếu thư như sau: "Khâm thiên giám đêm xem tinh tượng, nói rằng Tam vương gia và tam vương phi ngũ hành tương khắc, miễn cưỡng kết hợp sợ là có đại nạn. Đặc biệt tuyên bố hôn ước của hai người không có hiệu quả, từ đây nam các hôn, nữ các gả, hai người không còn liên quan !"

Hiện thời tính mệnh nhi tử của bà đang lúc một sớm một chiều (nguy hiểm), quyền thế, hiện tại bà cũng đã nhìn thấu rồi, là của ngươi sẽ là của ngươi, nếu không phải, cũng chớ cưỡng cầu! Nếu ngôi vị hoàng đế của Mặc nhi bắt phải đổi bằng mệnh của Ngạo nhi, sao bà có thể nào nhẫn tâm đây ?

Huống chi Hiên Viên vô Thương đã sớm biết, nhưng vẫn không vạch trần ra, chỉ sợ cũng không có nhiều hứng thú đối với ngôi vị hoàng đế lắm, hiện tại bà cũng chỉ có thể nghĩ vậy rồi !

Dung mạo trắng nõn của Hiên Viên Ngạo bởi vì sốt à trở nên đỏ bừng, mày kiếm gắt gao nhíu vào với nhau, như là đang phải chịu sự thống khổ to lớn. . . . . .

"Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . ."

"Nàng chết tâm đi, bổn vương sẽ không thả cho nàng đi . . . . . ."

. . . . . .

"Thái hậu, tam vương phi hiện nay ở đâu ?" - Mộ Vân Dật nhíu mày mở miệng.

Trưởng Tôn Minh Tranh nhìn nhìn hắn, có phần không hiểu, nhưng vẫn mở miệng đáp: "Ở ẩm cung của ai gia, thần y cần tìm nàng làm gì ?"

Nhìn nhìn người trên giường, trầm giọng lên tiếng : "Có lẽ chỉ có tam vương phi đến đây, hắn mới có một cơ hội sống!"

Trưởng Tôn Minh Tranh ngẩn ngơ, do dự một lát, trên mặt lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, dường như trong nháy mắt đau thương già đi mười mấy tuổi, run giọng mở miệng: "Đi thỉnh tam vương phi !" - Rồi sau đó đứng lên, bước chân thất tha thất thểu đi ra ngoài cửa. . . . . .

Có lẽ bà đã già rồi, đã không quản nổi chuyện tình nhi nữ rồi ! Thôi, thôi. thôi, bà già này trở về hậu cung bảo dưỡng tuổi thọ thôi: "Thần y, nhi tử của ai gia liền xin nhờ ngài rồi !"

Mộ Vân Dật gật gật đầu: "Ngạo là huynh đệ tốt của Dật, nhất định sẽ đem hết khả năng có thể !"

. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam đi đến cửa cung, đang muốn lên xe ngựa, chợt nhìn thấy một gã thái giám trong cung vội vội vàng vàng chạy ra: "Tam vương phi, tam vương phi, đợi chút. . . . . ."

Dừng bước, có chút kinh ngạc quay đầu lại : "Chuyện gì vậy?"

"Tam vương phi. . . . . ." - Tiểu thái giám ấy mệt thở hổn hển đứng ở trước mặt Vũ Văn Tiểu Tam, "Tam vương phi, tam vương gia sốt cao không tỉnh, thần y nói sợ là chỉ có ngài mới có khả năng cứu được tam vương gia, cho nên Thái hậu phái nô tài đến triệu ngài đi qua!"

Hắn chỉ là một tên thái giám thô sử, cái chân chạy trong cung của Thái hậu, cho nên không hề hay biết đối với chuyện tình phức tạp ở bên trong, cũng bởi nguyên nhân như thế, cho nên vẫn rất là cung kính đối với Vũ Văn Tiểu Tam.

Chỉ có nàng mới có khả năng cứu được ? Nàng cũng không biết y thuật thì cứu thế nào được ? Chợt, trợn to hai mắt, nét mặt hoảng sợ nhìn thái giám kia: "Bổn vương phi có thể không đi hay không ?"

Chẳng lẽ là chém chết nàng để Hiên Viên Ngạo hả giận, thì bệnh của hắn sẽ tốt hơn?

"Hả ?" - Tiểu thái giám rất là khó hiểu nhìn nàng, tam vương gia đã trở thành bộ dáng đó rồi, sao mà tam vương phi giống như tuyệt đối không quan tâm nha ? Còn không đi ư ? - "Tam vương phi, đây là ý chỉ của thái hậu nương nương, không đi là kháng chỉ đó !"

Kháng chỉ tương đương với mất đầu ! Khóe miệng mỗ nữ giật giật, khuôn mặt giống như quả mướp đắng (nhăn nhó): "Được rồi, vậy thì vào đi thôi !"

Co rúm cổ lại theo thái giám kia đi vào, trên đường chợt nghe tiểu thái giám ấy nói qua: "Tam vương phi, ngài nhanh lên một chút ! Nhanh chút ! Tam vương gia bị thương nặng như thế, trong hôn mê còn luôn luôn kêu tên của ngài, ngài vẫn là mau một chút đi! Ai. . . . . ."

Tiểu thái giám này chỉ hận không thể trực tiếp kéo nàng chạy thôi ! Tốc độ này thật sự là quá chậm rồi !

Điều này khiếnVũ Văn Tiểu Tam trong lòng càng hoài nghi. Cho ta xin một chữ X đi! Khẳng định là Hiên Viên Ngạo này giả bộ bất tỉnh, sau đó ở "Trong mộng" cố ý kêu quỷ, chính là muốn kích Thái hậu nhảy dựng lên chém nàng!

. . . . . .

Bước vào tẩm điện, nhìn thấy nam tử kia nằm ở trên giường, toàn thân Vũ Văn Tiểu Tam đều choáng váng! Đây là cái tên Hiên Viên Ngạo lạnh băng băng đó sao ? Đây là cái đồ Hiên Viên ngạo hễ lên cơn tức giận là giơ chân nhấc tay muốn giết nàng sao?

Cứ vậy mà nằm ở trên giường, đôi mắt lạnh lẽo nhắm chặt, dung nhan lạnh lùng kiêu ngạo đỏ như lửa, mồ hôi lạnh một giọt một giọt dọc theo giữa trán trượt xuống, thấm vào trong tóc dài đen như mực, xem ra không phải là giả bộ bị bệnh a!

Nhìn nhìn Mộ Vân Dật ở bên có thần sắc phức tạp, nhíu đôi mi thanh tú mở miệng: "Ta phải làm thế nào để cứu hắn ? Ta đâu biết về y thuật!"

"Ngạo đã có ý muốn chết, nhưng lại luôn kêu tên của ngươi, cho nên ta suy đoán chỉ có ngươi mới có thể cho hắn ý chí muốn sống !" – giọng nói hờ hững vang lên, nhưng mặc cho ai cũng có thể nhìn ra được vẻ sốt ruột của hắn! Ngạo là huynh đệ tốt của hắn, mệnh đang một sớm một chiều, hắn có thể nào không vội đây !

"Không phải là ngươi muốn cùng hắn liên hợp mưu lại hại ta chứ ?" - Vũ Văn Tiểu Tam một mặt phòng bị nhìn hắn.

Bước chân Mộ Vân Dật lung lay vài cái, vô cùng im lặng bước đi ra cửa: "Cứu hay không cứu, tùy ngươi đấy !"

Híc, nhìn nhìn bóng lưng của hắn. Không phải là muốn giết nàng sao ? Quay đầu, đi đến bên giường của Hiên Viên Ngạo, thăm dò qua cái trán của hắn. Nóng quá! Đang muốn lùi về sau, cổ tay của nàng đã bị một cái bàn tay to hữu lực bắt được: "Vũ Văn Tiểu Tam, bổn vương không thả cho nàng đi. . . . . . Không buông! Chết cũng không bỏ. . . . . ."

Khóe miệng giật giật. Trời ơi, bệnh thành như vậy, còn nhớ rõ trói buộc cô nãi nãi của ngươi sao, chẳng lẽ thù hận giữa hai bên đã sâu đến tình trạng này rồi hả ?

"Cái kia, Hiên Viên Ngạo, chúng ta có chuyện gì từ từ nói, không cần phải túm lấy ta như vậy !" Nói xong định rút bàn tay của mình ra, lại bị hắn cầm thật chặt, siết có chút bị đau

"Vũ Văn Tiểu Tam, đừng nghĩ bỏ được bổn vương, cả đời này nàng cũng đừng nghĩ. . . . . ." - thanh âm mỏng manh lại kiên định vang lên.

"Ta biết rồi, ta đã biết rồi ! Ngươi có thể trước buông tay ra được hay không!" - Làm cái gì vậy, cánh tay cũng sắp bị túm đứt rồi!

"Vũ Văn Tiểu Tam, không cần phải rời khỏi bổn vương có được không ? . . . . . . Không cần rời bỏ ta đi. . . . . ." - Hắn từ từ nhắm hai mắt mơ mơ màng màng nói xong, thì có một giọt lệ trong vắt theo khóe mắt chảy xuống.

Ngơ ngác nhìn khóe mắt hắn trượt xuống một giọt nước mắt, đây . . . Đây là tình huống gì vậy ?

Đây là con người thường bày mưu nghĩ kế, duy ngã độc tôn - Hiên Viên Ngạo sao? Giờ phút này, hắn yếu ớt giống một đứa trẻ, yếu ớt khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc.

"Hiên Viên Ngạo. . ." - Nhỏ giọng lên tiếng, lòng thầm cảm thấy có sóng gió nan nguy, có người có thể nói cho nàng biết rốt cuộc đây là tình huống gì được không?

Hắn khép chặt hai tròng mắt, không có nửa điểm dấu hiệu muốn thanh tỉnh, nhưng vẫn gắt gao túm tay nàng, thế nào cũng không buông ra: "Vũ Văn Tiểu Tam. . . Kỳ thực. . . Kỳ thực bổn vương thích nàng. . . . . . Nàng không nên đi cùng hoàng thúc có được không . . . ."

"Oành!" - Một tiếng vang như một đạo Thiên Lôi, đánh trúng cái đầu của nàng. Hắn nói hắn thích nàng ? Nàng cuống quít đứng lên, hung hăng muốn rút bàn tay của mình ra. Hắn sao có thể thích nàng? Bọn họ rõ ràng là kẻ thù mà ! Nếu hắn thích nàng, vậy. . . . . .

Nàng càng cuồng, hắn lại túm càng chặt, siết, như là đang chịu đựng nỗi đau đớn thật lớn: "Bổn vương sẽ không buông tay . . . . . . Tuyệt đối sẽ không buông tay!"

"Hiên Viên Ngạo, ngươi nổi điên làm gì !" - Nàng thật sự có chút nổi giận, dùng sức hất ra. . . . . .

"Phốc. . . . . ." - Một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra, nhuộm đỏ quần áo trong màu trắng. . . . . .

"Này !" - Vũ Văn Tiểu Tam vừa thấy liền sốt ruộtnóng nảy, muốn đi ra ngoài gọi người, lại bị hắn cầm lấy không thể động đậy, “Đừng nên rời khỏi ta. . . . . . Không nên rời bỏ ta. . . . Cầu xin nàng, không nên rời bỏ ta. . . . . ."

Nhìn dáng vẻ của hắn, nàng đột nhiên cảm thấy mũi có chút cay cay! Nàng cảm thấycái người Hiên Viên Ngạo mỗi ngày muốn giết nàng kia, so với bộ dáng hiện tại khả ái hơn nhiều ! Có lẽ trong lúc bất tri bất giác, nàng đã coi hắn như bằng hữa của mình !

Ngồi vào bên cạnh giường của hắn, an ủi hắn: "Được, sẽ không bỏ đi !" – Điều đó là không có khả năng!

Hắn nghe xong lời này, tựa hồ an tâm hơn, mi mày giãn ra, môi mỏng lạnh như băngkhẽ cong lên một nụ cười của trẻ con: "Hoàng thúc. . . Nàng là của ta, ai cũng không đoạt được. . . . . ."

"Được! Được! Được rồi! Ai cũng không đoạt được !" - Trước hết để an ủi tốt người này xong hãy nói sau.
Cái này hắn mới yên tâm, khóe môi cong lên một nét cười, say say ngủ.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_73
Phan_74 conver
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_100
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96
Phan_97
Phan_98
Phan_99
Phan_101
Phan_102
Phan_103
Phan_104
Phan_105
Phan_106
Phan_107
Phan_108
Phan_109
Phan_110
Phan_111
Phan_112
Phan_113
Phan_114
Phan_115
Phan_116
Phan_117
Phan_118 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .